Hãy đối mặt với cuộc sống vô sinh khi không còn sự lựa chọn
Khi lấy nhau, Pamela Mahoney và Alex Tsigdinos không bao giờ nghĩ rằng họ đang có vấn đề trong việc sinh con. Nhưng sau 11 năm trải qua nhiều đợt chữa trị vô sinh, họ vẫn là một gia đình riêng của hai người.
Chán nản và kiệt sức vì những gì đã trãi qua, những quá trình chữa trị kéo dài không hiệu quả, cuối cùng đôi vợ chồng này đã từ bỏ. Bây giờ họ phải học cách để chấp nhận cuộc sống không có con.
10% các đôi vợ chồng gặp phải những vấn đề trong quá trình thụ thai, đôi khi vì những vấn đề vật lý, và đôi khi vì những lý do không giải thích được. Nhưng kỹ thuật công nghệ trong việc sinh sản được cải thiện , nhiều cặp vợ chồng có hy vọng.
Đối với trường hợp Tsigdinos, bác sĩ đã có niềm lạc quan trong mọi bước. Vào lúc 29 tuổi, sau hai năm cố gắng để được mang thai, bà Tsigdonos đã nhận biết được rằng có một thương tổn trong tử cung của bà - một dấu hiệu của viêm tử cung thời kỳ đầu. Một tình trạng rõ ràng bởi những mô không kiểm soát phát triển trong tử cung. Tổn thương này nhanh chóng được loại bỏ bằng phẫu thuật, và bác sĩ cho bà về nhà với niềm hy vọng rằng bà sẽ không gặp vấn đề về sinh nở nữa. Trong những năm tiếp theo đó, đôi vợ chồng này đã thử hai lần thụ thai trong ống nghiệm, và 2 đợt thụ tinh nhân tạo, kể cả một vài phương pháp không chính thống, như châm cứu, uống thuốc bắc, và vật lý trị liệu .
Thời gian trôi qua, vẫn không có con. Ông Tsigdinos đã đi kiểm tra lại, và khám phá ra rằng ông bị một hội chứng giãn tĩnh mạch (là hội chứng giản nỡ ống tĩnh mạch dọc theo dây thừng tinh dịch. Dây thừng này làm tắc nghẽn tinh hoàn của người đàn ông), một sự tắc nghẽn trong máu chảy lên dương vật làm cho lượng tinh trùng ít và kém hiệu quả. Một cuộc phẫu thuật để chữa vấn đề này. Nhưng 2 năm trôi qua, vẫn không có gì xãy ra.
Thời gian trở thành một sự ám ảnh: đối với phụ nữ dưới 35 tuổi, mức độ sau I.V.F là khoảng 43%, nhưng trên độ tuổi 43 thì lại giảm xuống mất 4%. Những năm theo đuổi việc chữa trị, những hóa đơn của bác sĩ và ước mơ không thể chạm tới đã làm họ kiệt quệ, tiêu tốn tiền bạc, sự nhẫn nại và hôn nhân.
Hai năm trước, ông bà Tsigdonos đã làm một quyết định khó khăn để kết thúc chuyện này: ngưng việc lập biểu đồ nhiệt độ cơ thể để giúp ước lượng khi nào rụng trứng, ngưng tìm kiếm những phương pháp chữa trị mới- và thôi mơ về một đứa con.
|
Thế còn việc xin con nuôi? Bà Tsigdinos biết bạn đang nghĩ gì. Trong khi đôi vợ chồng cũng đã xem xét về điều đó, nhưng nó có vẻ không phù hợp với họ.
Bà nói “đó không phải là sự phân đôi-cả việc bạn có một đứa con ruột hay đứa con nuôi. Điều đó không giống nhau.”
Không biết rõ có bao nhiêu phụ nữ đang bị vô sinh ngoài ý muốn. Những căn bệnh gây nên vô sinh và cuộc sống không con cái làm cho phụ nữ chịu nhiều áp lực, không dám thổ lộ về căn bệnh của họ. Bà Tsigdinos nói thêm, “điều đó không là gì hay mà bạn đem nói rộng rãi trong những bữa tiệc.”
Nhiều phụ nữ cố gắng theo đuổi việc chữa trị có thể chịu rất nhiều sự tốn kém về mọi mặt. Những người chấp nhận một điều rằng không có phương pháp nào trên thế giới làm cho họ mang thai được sẽ là một cơ hội tốt nhất để chấp nhận cuộc sống không có con.
Vẫn có nhiều phụ nữ như bà Tsigdinos thường khóc một mình khi nhìn thấy một bà mẹ trẻ đẩy chiếc xe tập đi cho đứa con, giận dữ với những người bạn khi không hiểu ý mời họ tới xem con của mình và cãi nhau với cha mẹ mình, những người không thể chấp nhận họ sẽ không bao giờ có được một đứa cháu.
Susan B. Slotick, thành viên của Rosolve, một tổ chức vô sinh phi lợi nhuận hiểu được nổi đau này. Mười một năm về trước, bà cũng đã có một quyết định ngưng chữa trị và chấp nhận cuộc sống không con. Bà nói, “Nỗi đau không bao giờ phai. Nhưng nó giống một chứng đau lưng kinh niên vậy, bạn phải học cách sống chung với nó.”
Nỗi đau âm ỉ đó liên kết nhiều phụ nữ ở nhiều lĩnh vực trong việc tìm kiếm một đứa con, và phát triển một cộng đồng trên mạng giúp họ đối mặt với nhiều vấn đề vô sinh. Bà Tsigdinos, nhân viên tiếp thị cho một công ty vốn dự án, bắt đầu blog của mình về khía cạnh nhỏ của những đợt chữa trị thành công. Khi bà không thể tìm thấy nguồn tư liệu nào giúp bà đương đầu với quyết định ngưng chữa trị vô sinh.
Sau những năm cố gắng để được mang thai, đam mê bây giờ của bà Tsigdinos là kết nối với những người phụ nữ cùng hoàn cảnh với bà. Bà viết về những điều hằng ngày, nhưng bà cũng nói về việc bà phải thích nghi như thế nào, làm thế nào biết khi nào nên ngưng chữa trị, làm thế nào đối phó với những lời nói vô nói ra của bạn bè và người thân, làm thế nào chấp nhận cuộc sống không có sự chờ đợi thường nhật một quyển sách về con trẻ, những buổi trao đổi hay dự một lễ tốt nghiệp. Trên trang blog của bà không phải những người phụ nữ và đàn ông nào cũng đồng ý với sự chọn lựa của bà, nhưng tất cả họ cảm thông và giúp bà cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Sự vô sinh có thể đã đang là một điều hiển nhiên cơ bản trong cuộc đời của bà Tsigdinos. Nhưng bà là một người cứng rắn những điều ấy không làm bà bế tắc.
Bà nói: “Phải nói rằng tôi là một người hạnh phúc nhất hành tinh này bởi vì tôi có một người chồng kiên nhẫn. Bởi vì cuộc sống chỉ có hai chúng tôi, chúng tôi có nhiều thời gian để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc cho nhau.”
Diệc Quyền (Lược dịch theo Nytimes)
Văn phòng Liên hiệp các hội khoa học và kỷ thuật tỉnh Bình Phước
[email protected]