4 sự thật bất ngờ trong bản gốc các truyện cổ tích nổi tiếng khiến ai cũng phải ngậm ngùi
Thuở ấu thơ của chúng ta, đa số đều biết tới những mẩu truyện cổ tích. Từ Bạch Tuyết, Cô bé Lọ Lem, Cô bé quàng khăn đỏ, rồi thì chú bé người gỗ Pinocchio, công chúa Tóc mây (Rapunzel)... tất cả mang đến một tuổi thơ thật đẹp, thật nhiều mộng mơ và giàu ý nghĩa.
Sự thật gây sốc về truyện cổ tích
Nhưng dành cho những ai chưa biết, những truyện cổ tích chúng ta được tiếp xúc đa số đã được cải biên rất nhiều để phù hợp với đối tượng độc giả là trẻ em. Nếu tìm về bản gốc, bạn sẽ thấy tình huống trong truyện thực sự khác hẳn, đôi lúc còn thay đổi hoàn toàn ý nghĩa của chúng, và thậm chí chưa chắc đã phù hợp với trẻ em.
1. Công chúa Tóc mây (Rapunzel) là... bà mẹ đơn thân?
Với đa số chúng ta, Rapunzel là một nàng công chúa với mái tóc vàng óng dài thật dài, đủ để tạo thành dây cho hoàng tử leo lên tháp giải cứu khỏi sự giam cầm của mụ phù thủy tên "Mẹ Gothel". Đó cũng là tạo hình của Rapunzel trong phiên bản phim hoạt hình.
Chuyện cũng chẳng có gì để nói, cho đến khi bạn biết rằng bản gốc của truyện không vui vẻ được như thế. Bởi lẽ, ý nghĩa của nó thực chất là để cảnh báo phụ nữ về hậu quả của việc... quan hệ trước hôn nhân.
Trong bản gốc, hoàng tử đã mò đến ngọn tháp của Rapunzel nhiều hơn 1 lần, lại toàn vào buổi đêm. Ít lâu sau, Rapunzel thấy chiếc váy của mình trở nên chật hơn, bụng lại to ra. Mẹ kế biết chuyện, hiểu rằng nàng đã mang thai nên đã cắt mái tóc dài, bỏ mặc nàng giữa 1 sa mạc.
Không từ bỏ, Rapunzel cố gắng tồn tại, sinh hạ thành công một cặp sinh đôi. Cuối truyện, hoàng tử tìm ra nàng cùng 2 con, rồi họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
2. Bạch Tuyết: Không có mẹ kế nào cả, nàng bị chính mẹ đẻ bỏ rơi
"Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn" là một câu chuyện kinh điển trong kho tàng truyện cổ tích thế giới. Trong đó, vì quá ganh tị với sắc đẹp của Bạch Tuyết mà người mẹ kế ác độc đã tìm cách bỏ cô trong rừng, rồi tìm mọi cách để sát hại.
Nhưng trong phiên bản đầu tiên của anh em nhà Grimm, chẳng có bà mẹ kế nào cả. Ác nhân chính trong truyện thực chất chính là mẹ ruột của Bạch Tuyết. Bà đã yêu cầu Bạch Tuyết vào rừng hái hoa, rồi bỏ mặc cô ở đó.
Trong một dị bản khác, bà mẹ đã yêu cầu người hầu thân cận tính cách làm sao để loại bỏ đứa con gái "ngứa mắt" này đi. Nhìn chung thì trong các phiên bản sau này, người ta đã đổi nhân vật thành mẹ kế để câu chuyện không quá tiêu cực, gây lo sợ cho trẻ em.
Ngay cả phiên bản phim hoạt hình của Walt Disney cũng là một dị bản. Trong phim, các chú lùn đều có tên, còn Bạch Tuyết cũng gặp hoàng tử trước khi chìm vào giấc ngủ vì táo độc, và thức dậy nhờ một nụ hôn. Còn ở phiên bản gốc, Bạch Tuyết tỉnh lại khi hoàng tử đang đưa nàng về nơi an nghỉ cuối cùng, vì... xe ngựa quá xóc.
3. Mèo đi hia thực ra không phải là mèo
"Chú mèo đi hia" là một truyện cổ tích rất thú vị, về việc chú mèo đã giúp chủ nhân của mình - vốn là em út trong một gia đình, bị tước hết tài sản bởi anh em trong nhà - có được cái kết đẹp như thế nào.
Nhưng trong bản gốc, tác giả Giovanni Francesco Straparola đưa chi tiết tưởng vô lý mà lại hết sức hợp lý. Người em út vẫn chỉ được thừa hưởng con mèo, nhưng con mèo ấy thực ra lại là một bà tiên biến thành. Trong hình dạng chú mèo, bà tiên đã giúp chủ nhân có được một tòa lâu đài sau khi một vị lãnh chúa qua đời, chiếm được trái tim của công chúa, và cuối cùng trở thành vua.
Sau này, Charles Perrault đã thay đổi câu chuyện. Mèo của Perrault chỉ là mèo, không có phép thuật, dựa vào trí thông minh để giúp chủ mà thôi.
4. Đôi giày của Lọ Lem không phải bằng thủy tinh
Walt Disney là hãng phim đã đưa hình tượng Cô bé Lọ Lem (Cinderella) ra toàn thế giới, trong đó chi tiết nổi tiếng nhất phải kể đến chiếc giày thủy tinh (hoặc pha lê) mà Lọ Lem đã đánh rơi khi cố gắng chạy về nhà trước 12h đêm. Chính chiếc giày đã dẫn dắt hoàng tử tìm được người mình yêu và đưa họ đến với nhau.
Có điều cần biết rằng, Cinderella cũng là câu chuyện có nhiều phiên bản nhất. Một trong những phiên bản đầu tiên bắt nguồn tại Trung Quốc, trong đó nàng Lọ Lem đi chiếc hài làm bằng sợi vàng. Phiên bản của anh em nhà Grimm thì thậm chí còn để Lọ Lem đi dạ hội 3 lần, lần lượt đi đôi giày bằng lụa, bạc và vàng. Còn trong phiên bản của Ý, đôi giày được làm bằng kim cương.
Nhưng tựu chung trong tất cả các phiên bản, đôi giày của Lọ Lem khá đơn giản, không phải đôi cao gót cầu kỳ như trong phim hoạt hình. Hơn nữa để thêm phần đục khoét tuổi thơ, các nhà khoa học đã thử giả định chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi một đôi giày bằng thủy tinh như Lọ Lem. Kết quả là chẳng ai có thể đi lại thoải mái trong một đôi giày như vậy cả.