Cô gái 21 tuổi ngất xỉu hơn 1.000 lần do hội chứng nhịp tim nhanh tư thế đứng
Lớn lên tại thành phố Fishers (bang Indiana), Karina Drury cảm thấy cuộc sống của mình giống như một bí ẩn y khoa khi liên tục ngất xỉu.
Lúc còn là thiếu niên, cô đã trải qua nhiều xét nghiệm cho các bệnh lý khác nhau, bao gồm chứng ngủ gật, co giật và ngất xỉu. Cô cũng trải qua nhiều xét nghiệm máu, kiểm tra tim và tham khảo ý kiến của nhiều bác sĩ chuyên về tim mạch, thần kinh và co giật trong hành trình tìm kiếm câu trả lời.
Những cơn ngất xỉu thường xuyên
Năm 2019, khi mới 16 tuổi, Drury (hiện đã 21) được chẩn đoán mắc hội chứng nhịp tim nhanh tư thế đứng (POTS). Theo Cleveland Clinic, POTS là một tình trạng mãn tính gây ra sự tăng đột biến nhịp tim khi đứng hoặc ngồi, thường dẫn đến những cơn ngất kéo dài khoảng 10 giây.
Karina Drury mắc hội chứng nhịp tim nhanh tư thế đứng (POTS), thường dẫn đến những cơn ngất kéo dài khoảng 10 giây - (Ảnh: People).
"Tôi đã thật sự hiểu rõ cơ thể mình và những gì kích hoạt cơn ngất", Drury chia sẻ. "Điều đầu tiên tôi cảm nhận là cảm giác thoát khỏi cơ thể, sau đó là mất thính giác và thị giác. Từ từ, tầm nhìn của tôi bắt đầu hẹp lại. Tôi cũng cảm thấy cơ bắp yếu dần, như thể các cơ không còn hỗ trợ tôi nữa".
"Quá trình này xảy ra từ từ, và tôi cảm thấy mệt mỏi", cô nói thêm. "Tôi đã quen với cơ thể mình đến mức tôi có thể cảm nhận mà không cần suy nghĩ nhiều. Tôi chỉ biết rằng 'Ồ, mình sắp ngất', và tôi có thể cảm nhận được điều đó sắp xảy ra".
Trong năm năm qua, Drury đã chia sẻ kinh nghiệm sống chung với POTS trên TikTok, nơi cô có hơn 1 triệu người theo dõi. Trong một video đăng vào tháng 8, với 9 triệu lượt xem, Drury quay lại cảnh cô ngồi một mình trong quán cà phê, uống cà phê trước khi ngất xỉu. Biết rằng cơn ngất sắp đến, cô quyết định viết một ghi chú để thông báo cho những người xung quanh rằng cô ổn.
"Tôi đã loay hoay với việc viết gì lên tờ giấy, đặc biệt là vì đây là một quán cà phê mà tôi chưa từng đến trước đó", cô nhớ lại. "Tôi không muốn thu hút sự chú ý vì tôi hơi nhút nhát. Vì vậy, nếu ai đó tiến đến, tôi muốn họ có thể đọc ghi chú và không gọi xe cấp cứu".
"Tôi nghĩ điều này có ý nghĩa cho những người có POTS hoặc các tình trạng tương tự để thấy rằng họ vẫn có thể tận hưởng cuộc sống, đến quán cà phê và theo đuổi ước mơ mà không bị bệnh ngăn cản", cô nói thêm. "Đó là sự kết hợp giữa cảm hứng và biện pháp an toàn thực tế, giúp tôi cảm thấy an toàn và giúp người xung quanh bình tĩnh trong cơn ngất".
Học cách sống hòa bình với triệu chứng
Sau khi đăng video này, phần bình luận tràn ngập phản hồi. "Tôi cảm thấy rất xấu hổ khi ngất nơi công cộng, ý tưởng viết ghi chú thật thông minh, cảm ơn bạn!", một người dùng viết. "Tôi cũng bị POTS nên ngất xỉu nhiều. Điều quan trọng nhất là đảm bảo mọi người không gọi xe cấp cứu", một người khác nói.
Ở trường trung học, Drury từng gặp phải tình huống các giáo viên và học sinh hoảng loạn khi cố gắng xử lý cơn ngất của cô, vì lúc đó cô chưa được chẩn đoán và không thể hướng dẫn họ cách giúp đỡ. Tuy nhiên, khi vào đại học và đã được chẩn đoán, cô đã học cách bảo vệ mình.
Hiện tại, Drury tin rằng duy trì sự điềm tĩnh sẽ giúp những người xung quanh cô giữ bình tĩnh. Nếu cô ngất khi ở cùng bạn bè hoặc chồng, họ rất điềm tĩnh, giúp giảm khả năng người khác tiếp cận cô.
"Khi tôi tỉnh dậy, cơ thể tôi rất yếu và cảm thấy khá tệ sau một cơn ngất. Tôi cố gắng uống thuốc ngay lập tức, cũng như uống điện giải dạng bột hoặc viên để giúp tôi hồi phục sức. Tôi cũng lắng nghe cơ thể để xem mình có cần dừng lại và nghỉ ngơi hay có thể tiếp tục công việc", cô nói.
Mặc dù POTS không có thuốc chữa, Drury đã kiểm soát được các triệu chứng thông qua điều trị. Cô uống triamterene và điện giải, giúp cải thiện tình trạng đáng kể. Ngoài ra, cô bắt đầu tập thể lực theo lời khuyên của bác sĩ thay vì tập cardio - có thể kích hoạt các cơn ngất.
Khi không điều trị hay dùng thuốc ở trường trung học, Drury gặp nhiều cơn ngất mỗi ngày. Hiện nay cô chỉ bị ngất khoảng một lần mỗi tuần. Điều này là một sự cải thiện lớn.
"Tôi đã rất cởi mở về tình trạng của mình suốt cuộc đời", cô chia sẻ. "Tôi đã mắc bệnh này từ khi còn nhỏ. Khi học tiểu học, tôi đã được biết đến là cô bé hay ngất xỉu. Tôi luôn nhạy bén với tình trạng của mình và sẵn lòng trả lời bất kỳ câu hỏi nào mà mọi người có", Drury nói.