"Người cô đơn nhất thế giới" 25 năm sống một mình trong "thị trấn ma"
Ông Pablo Novak, 93 tuổi, trở về sinh sống tại thị trấn ma Epecuen (Argentina) suốt gần 25 năm qua; không ai khác ở đây sau khi thị trấn bị nhấn chìm trong nước lũ.
Là cư dân duy nhất của "thị trấn ma" bị nhấn chìm dưới nước gần 40 năm trước, Pablo Novak được mệnh danh là người đàn ông cô đơn nhất thế giới.
Ông nói với CNN: "Cho đến khoảng 4 hoặc 5 năm sau trận lụt, khi nước vẫn dâng cao, không có ai đến đây cả".
Trong cuộc phỏng vấn năm 2015, ông Pablo cho biết vợ ông không quay về thị trấn cùng chồng. Bà và các con sống ở thị trấn lân cận. Ngôi nhà của ông nhỏ và bụi bặm, đầy những chiếc ghế rỉ sét và những tờ báo cũ, thậm chí không có điện.
Ông Pablo là cư dân duy nhất sinh sống tại thị trấn Epecuen suốt 25 năm qua.
"Tôi quay lại đây để ở với đàn gia súc của mình, và tôi không bao giờ rời đi nữa. Tôi hoàn toàn cô đơn, tất cả các ngày" - Pablo tâm sự.
Ngày ngày, ông đi dạo quanh thị trấn cùng chú chó của mình và "đã quen với việc ở một mình".
"Ở tuổi của tôi, tôi chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống bằng cách đi bộ qua đống đổ nát của Epecuen, hy vọng ai đó sẽ hỏi tôi điều gì đó" - ông Pablo nói.
Ngôi nhà nhỏ nơi ông Pablo sinh sống trong thị trấn.
Thị trấn Epecuen, nằm cách Thủ đô Buenos Aires của Argentina 300 dặm về phía tây nam, bị nước lũ nhấn chìm vào năm 1985. Khi quay trở lại thị trấn để sinh sống cách đây 25 năm, ông Pablo ở trong một ngôi nhà bỏ hoang có vườn.
Khoảng năm 1980, thị trấn Epecuen có dân số 2.000 người và là nơi nghỉ mát ven hồ nổi tiếng, thu hút 20.000 khách du lịch mỗi năm.
Những bức ảnh cũ cho thấy du khách mặc đồ bơi đang tận hưởng làn nước trong xanh của hồ Laguna Epecuen - nơi mà một số người tin là có khả năng chữa bệnh. Họ đổ xô đến từ nhiều địa phương xung quanh với hy vọng vùng biển này giúp chống lại các bệnh từ thấp khớp, bệnh ngoài da đến tiểu đường và trầm cảm.
Hàng ngày, ông Pablo đi dạo quanh thị trấn với chú chó.
Thị trấn có một nhà ga xe lửa được xây dựng vào năm 1972 và khoảng 280 cơ sở kinh doanh bao gồm khách sạn, bảo tàng và trường đua ngựa.
Thảm họa xảy ra vào tháng 11/1985 khi một kiểu thời tiết hiếm gặp xuất hiện. Mưa trút xuống khiến một con đập bị vỡ và trong vòng hai tuần, thị trấn chìm trong mực nước sâu ba mét. Phần lớn cư dân đã bỏ đi và không bao giờ quay trở lại.
Qua nhiều năm, mực nước dâng cao, đạt đỉnh 10m vào năm 1993. Sau đó, mực nước lại dâng lên vào năm 2009.